Wednesday, July 30, 2014

Ba à! Lúc này, con ổn

Ba từng úp mở rất nhiều lần về những cung bậc thăng trầm con sẽ phải vượt qua trong đời. Tuy vậy đó là số phận, ai rồi cũng sẽ đi qua nên con phải chấp nhận

Khi mang bầu con, mẹ luôn hoài thai con là một đứa con trai bụ bẫm đáng yêu. Riêng ba vẫn khăng khăng là con gái. Lúc con sinh ra, lá số tử vi của con, ba bảo đã nắm rõ từng chi tiết. Ba từng úp mở rất thường xuyên về những cung bậc thăng trầm con sẽ phải trải qua trong đời. Tuy nhiên đó là số phận, ai rồi cũng sẽ đi qua nên con phải chấp nhận. Con cười lắc đầu: "Con không tin đâu, ba đâu phải thầy bói". Nhớ khi con lên 10 tuổi, con xem phim Tiếng chim hót trong bụi mận gai. Khi ấy còn bé lắm, con vẫn chưa hiểu nhiều chỉ nhớ loáng thoáng có nhân vật Mecghi làm con thích thú với chiếc váy màu tro của hoa hồng. Nên đã hôm nay ba à, khi xem lại, lần đầu tiên sau một chuỗi dài mệt nhoài con muốn viết cho ba cảm thấy của con lúc này: "Con đã rất rán sức, vì con là con gái ba". Con đã không vấp ngã để phải tự đứng lên phải không ba? Thậm chí con muốn vứt bỏ hết vì con thấy mọi thứ của con quá mỏng mảnh, mới đó, cách đây không lâu, nhanh hơn một cái chớp mắt. Có những lúc vất vã tưởng nhưng nghẹt thở, có những lúc xót xa đến xé lòng, cũng có những lúc tuyệt vọng đến cùng cực, con tưởng mình không gượng lên được. Rồi cũng qua, con như người mộng du, lúc tỉnh, lúc mê. Khi cân bằng lại, con tự biết an ủi bản thân, cũng đâu có gì để gọi là đau buồn, nuối tiếc?

Ba à! Lúc này, con ổn - 1
Thậm chí, người ta nhận thấy tiếc chứ chưa hẳn vẫn còn thương phải không ba? (Ảnh minh họa)

Mỗi ngày, khi con gọi về, ba nhẹ nhàng: "Con ổn chứ?". Một tuần đầu con khóc nhiều, nức nở cho cả ba nghe. Ba cũng dạy bảo: "Con cố lên, cứ khóc đi, cứ đau đi, con sẽ lớn lên". Con nghe hết, nhưng ba biết đấy, con là đứa ngốc nghếch, ngoan cố & hay hoài niệm. Khó lắm khi đây chính là tính con rồi. Để đến hôm nay, con ước gì dù chỉ một lần mắt nước mắt con lại chảy, con sẽ dễ chịu hơn nhiều. Người ta gọi đó là hết nước mắt rồi ba nhỉ? Bất giác con sợ khi không biết gọi tên nó là cảm giác gì. Đó là tập quen, hay cố chịu vậy ba? Con không phân biết được. Với khuôn mặt tỉnh queo đang thách thức số phận, dùng dằng trước những nhớ quên, ba có người con gái không ngoan rồi. Con thấm dần câu ba nói: “Rồi sẽ có ngày con sẽ đau khổ, bất lực, kìm nén, tuyệt vọng… Qua ngưỡng đó, con sẽ biết được con cần làm gì?". Vậy con đã lớn chưa ba? Còn nhớ cả miền tuổi thơ là ký ức êm dịu, lẽo đẽo theo ba trên từng đoạn đường xa tít tắp. Ba luôn nhẹ nhàng bảo: "Con gái à! Đừng theo nghiệp văn chương, sẽ khổ lắm con". Con cười toe toét: “Ba lo người ta hồng nhan đa truân, chứ con giống ba, xấu quắc, cái gì cũng bình thường, hổng có đâu”. Sự thật, con thích những gì mênh mang, thích đi dưới mưa, hay tự gặm nhấm sự cô đơn, thường đau đáu nghĩ về dĩ vãng, hay gom hết kỷ niệm cất vào một cái hộp lâu lâu giở ra coi. Các gì đã đi qua con một lần, con sẽ không quên. Dù từ nhỏ ba đã gắng sức lái con sang con đường khác, cho con bớt đi. Vậy mà… Con thật là không ngoan. Duy nhất có một điều, đến giờ phút này ba hãy hào ba nhé. Con rất giống ba ở điểm nghĩ là làm, dù ai cho đó là sai, vẫn làm. Con không ngông cuồng mà vẫn sợ những kiêu hãnh, tự tôn không đáng có của tuổi trẻ làm con phải ôm ấp những nuối tiếc khi con trưởng thành.

Ba có nhớ đã đọc cho con nghe: "Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng nó hót hay nhất thế gian, có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình & lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca & họa mi phải đánh ghen tỵ. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới sở hữu. Nhưng cả thế gian lặng đi khi lắng nghe, chính thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể sở hữu khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất. Ít ra là truyền thuyết nói như vậy". Cuộc sống của con người chỉ có duy nhất một lần & vô cùng ngắn ngủn, phải sống thế nào cho đến khi quay đầu nhìn lại không phải hối tiếc vì những năm tháng mà mình đã sống. Sống thực thà với mình. Sống để cảm thấy từng hơi thở trong từng khoảnh, không phải sống theo sự chảy trôi của thời gian nhanh hay chậm. Ba à! Ngày hôm nay, con ổn. Không còn bùng cháy, cũng không khánh kiệt. Con sống khác đi, sẽ làm đúng lời hứa với ba, sẽ lo cho mình. Thậm chí, người ta cảm thấy tiếc chứ chưa hẳn vẫn còn thương phải không ba?

No comments:

Post a Comment